Mấy cô nương Hà
thành hỏi chuyện chàng thanh niên da vàng tóc đen - nhân viên trong đoàn công
tác của một Thượng nghị sĩ Hoa Kỳ về làm việc tại Hà Nội cách đây 2 năm
:
- Anh là người nước nào? ( hỏi bằng tiếng
Anh )
- Dạ, con là người Việt Nam
!
Sau chút bất ngờ khi được nghe câu trả lời
bằng tiếng Việt, mấy nường Hà thành ôm bụng cười ngặt nghẽo. Khi được giải thích
việc sử dụng đại từ nhân xưng không đúng làm người đối thoại mắc cười, chàng
thanh niên nọ chỉ còn biết vò đầu bứt tai.
Chàng thanh niên da vàng tóc đen nói trên
mang quốc tịch Hoa Kỳ nhưng có 100% máu của người An Nam. Học vấn cao : tốt
nghiệp ĐH Yale (Mẽo), lấy thạc sĩ tại NUS ( Đại học quốc gia Singapore ). Chưa muốn đi làm, chàng
săn được học bổng Fulbright về Việt Nam 1 năm để chơi và học thêm tiếng
mẹ đẻ. Ở Sài Gòn vài tháng, không thích cách dạy tiếng Việt tại ĐH KHXH & NV
TP HCM, chàng về Tuy Hòa - quê ngoại - tầm sư học chữ. Ông cậu ruột của nó là
mình đây, trở thành người thầy bất đắc dĩ. Trình độ tiếng Anh của ông thầy cũng
ngang ngửa với vốn tiếng Việt của ông trò nên việc xài thêm ngôn ngữ tay quơ là
điều cả hai phải vui vẻ chấp nhận. Cũng may việc dạy và học cũng đi đến chữ hai
tốt !
Thọ giáo chưa được bao lâu, nó tương ông
thầy một phát :
- Người Việt Nam
mình thông minh, giỏi giang sao cứ
mãi nghèo ?
Để trả lời tường minh cho câu hỏi quá dễ đó,
chắc ông thầy phải di cư qua Mẽo ! Nhưng thôi, đó là cả một câu chuyện dài. Điều
làm mình lưu tâm là nó nói được mấy tiếng đã gạch chân ở trên ! Và đó là khởi
đầu cho việc học nói của nó sau đây :
Hôm cuối năm dương lịch, nó làm cả nhà náo
loạn vì tội lơ đễnh đánh rơi cái bóp trên đường. Không thể về Mỹ chơi Noel và
thăm mẹ vì mất hết giấy tờ, cu cậu tự gõ vào đầu và lẩm bẩm "con ngu quá, ngu
quá!". Chỉ biết an ủi nó bằng hi vọng sẽ có người tốt bụng nhặt được. Quả nhiên
sáng hôm sau, từ cái danh thiếp trong bóp, một cuốc điện thoại hẹn nơi trả lại.
Mình thân chinh lo việc này. Khi đưa lại cái bóp còn đầy đủ giấy tờ, cu cậu
không giấu nỗi mừng rỡ nhưng lại hỏi :
- Sao họ trả lại giấy tờ còn tiền của con
trong đó thì không ?
Câu hỏi cũng không quá khó nên mình trả lời
theo kiểu cho xong việc :
- Cậu nghĩ chắc vì họ nghèo chứ không phải
họ xấu !
(Đương nhiên mình dấu nó việc phải trả thêm
cho người nhặt bóp vài trăm nghìn tiền điện thoại.)
Nó im lặng không nói
gì.
Sau tết âm lịch, cu cậu cùng 3 người bạn Mỹ
đang làm việc tại Tuy Hòa tổ chức một chuyến picnic thăm các danh thắng ở Phú
Yên. Đêm đầu ngủ trên núi Đá Bia, đêm sau ngủ ở biển Mũi Điện (Vũng Rô). Sáng
hôm sau trở về nhà trong bộ dạng thê thảm : đầu trần, chân chó. Hoảng hồn, hỏi
han, nó bảo tụi con bị ăn cắp mất hết . Ám ảnh vì chuyện cái bóp thì cu cậu khoe
:"con ngủ chung với cái bóp, nên còn!"
Họ lấy của tụi nó tất cả những gì có thể :
giày vớ, mũ nón, điện thoại…và để lại những cái bóp còn đủ giấy tờ cách nơi tụi
nó ngủ vài chục mét.
Ngồi nhìn nó ăn ngấu nghiến đĩa cơm làm
vội, mình im lặng không biết nói gì. Thì nghe nó nói :
- Con nghĩ chắc vì họ nghèo chứ không phải
họ xấu !
Thương nó gì đâu !!!
Tuy Hòa 28/3/20
Có lần tôi thấy hai thằng kia chở nhau bằng xe máy móc bóp lấy tiền nhét túi quần xong rồi quăng cái bóp xuống đường, nghi là tụi móc túi nên biểu đứa nhân viên ra lượm cái bóp, mở ra thì thấy giấy tờ trong bóp nên đi gửi phát chuyển nhanh giùm cho người ta chứ biết làm gì, mà gửi cũng không dám viết tên người gửi sợ làm ơn mắc oán.
Trả lờiXóaCảm ơn "danh" đã chia sẻ.
XóaVậy là 2 thẳng cũng chửa xấu nhỉ. Chắc chỉ tại bố mẹ chúng nó nghèo mà thôi, :)
Ông cậu chạy sang đây, tháy vui!!!
Trả lờiXóaLũ trẻ thật trong sáng, Chẳng nỡ chỉ cho chúng những bầm dập của lũ ta, bác nhỉ.
XóaThương gì đâu, :-)