Thứ Hai, 26 tháng 3, 2012

Thơ Tố Hữu: "BIẾT LẼ PHẢI, BIẾT YÊU THƯƠNG CĂM GIẬN"

Đứa trẻ bị "khủng bố" một cách đê hèn. (Pic.Internet)
Cái bi hài vĩ đại của VN đương đại là cặp phạm trù Dân - Đảng.
 "Sợi chỉ hồng xuyên suốt" trong tư tưởng, cương lĩnh ĐCSVN là lãnh đạo nhân dân xây dựng một nhà nước pháp quyền, của dân, do dân và vì dân. Bi hài đắm đuối ở ngay phương trâm hành động của các cán bộ đảng viên khi được soi rọi trong thực tiễn. Họ ra rả rằng họ là công bộc của dân chúng. Những slogan "vì nhân dân phục vụ" đỏ lòa khắp các văn phòng đảng ủy và trụ sở công quyền. Thế nhưng, kể từ hồi "đổi mới" tầng lớp giàu đột biến, đang nhiên bỗng nứt đố đổ vách tuyệt đại đa số là các cán bộ, đảng viên và người thân của họ. Còn dân chúng? Nhiều nông dân bỏ ruộng ra thị thành kiếm sống bằng mọi cách, dân đô thị thì nơm nớp thấp thỏm triền miên ở mọi vấn đề.

Sự bi hài vĩ đại này thể hiện ở sự quanh co không biết phải trái, đúng sai ở cấp phường xã cùng những bất cập và mâu thuẫn nội tại của những chính sách được luật hóa bởi những qui định, chỉ thị.

Sự bi hài còn thể hiện ở sự tùy tiện, bất khả tham chiếu, ở các cá nhân nắm trọng trách xã hội khi khởi xướng những tư tưởng rối rắm và mù lòa cùng những phong trào sửa sai chỉnh đốn không căn cơ, triệt để từ gốc gác.

Mỗi người đều có quyền thể hiện bức xúc của mình, hầu tìm sự đồng cảm, giúp đỡ, sẻ chia... Cái sự thường ấy có từ thời nguyên thủy và cũng là tối cần thiết để xã hội ổn định và phát triển cùng muôn vàn yếu tố khác trong cuộc sống.

Việc một thiếu phụ tham gia biểu tình - bất kể về v/đ gì - lại bị chính quyền dùng những biện pháp đê tiện ngăn cản chỉ chứng tỏ sự bất lực và lụn bại của hệ thống chính trị.

Hầu hết các đơn vị chính quyền thừa hành địa phương đang lúng túng và bất lực trong xử lý nhiều vấn đề trong khiếu kiện của dân chúng, và đặc biệt bế tắc dẫn tới làm càn làm bậy khi phải đối mặt với những bức xúc tập thể của dân chúng trong quan hệ Việt - Trung.

Không chỉ đơn giản bởi sự thiếu vắng, khiếm khuyết của các bộ luật dân sự (Luật biểu tình của cá nhân, tổ chức xã hội, chẳng hạn) dẫn đến tình trạng tệ hại trong công tác quản lý trật tự trị an xã hội, bởi, trong những trường hợp được "rêu rao" trên mạng cho cả thế giới minh tường, đều phơi ra một cách hành xử bất nhân, bất tri thảm hại của nhiều cá nhân thực thi công quyền và cỗ máy hành pháp Việt Nam. Cũng không hẳn là một hiện tượng úa khô tàn tạ tâm sinh lý gọi là não trạng, khi trong nhiều họp hành, hội nghị... người ta quán triệt thẳng thắn về "lấy lợi ích làm động lực" một cách cụ thể. Lợi ích của "chúng ta(?)" cụ thể chứ không phải chung chung kiểu "lợi ích của đất nước, của cộng đồng(ND) xưa cũ. ("Còn đảng còn mình" không phải là slogan sáng tạo ngớ ngẩn, nịnh thúi đâu,  là phương châm của 1 số(?) cấp uỷ hẳn hoi cơ đấy). Khi những sự "vô lý" cứ đương nhiên tồn tại thì chắc chắn, ít nhất phải sảy ra những bi hài, còn nặng hơn là gì? Đại bi kịch ? :) !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét