Thứ Bảy, 10 tháng 3, 2012

KHÔNG QUỲ NỮA

Này, tại sao chúng ta "thông manh" tới cỡ không nhìn thấy những điều rất hiển nhiên, đã và đang hiển hiện ngay trước mặt?

Từ bao đời rồi, cộng đồng các dân tộc trên mảnh đất hình chữ S này, vốn dĩ bất khuất như phải thế, dù đã oanh liệt chống trả và đã luôn chiến thắng sự xâm lược của người láng giềng phương bắc, nhưng cứ phải tìm cách hòa hưỡn, cống nạp... như tự nguyện chịu một sự đô hộ trực tiếp hoặc gián tiếp.
Và đời tiếp đời, cho tới tận bây giờ, có vẻ như vẫn thế.
Và có thể là mãi mãi chúng ta bị xoa đầu vỗ vai và nghe những mỹ từ hoặc uyển ngữ hữu nghị để hài lòng thân phận nhược tiểu.

Nhưng, hãy tĩnh lặng mà quan sát.
Tất cả các quốc gia cũng rất nhỏ bé về lãnh thổ, về dân số, về tài nguyên ... xung quanh Trung Hoa lục địa như Nhật Bản, Hàn Quốc và cả Đàn Loan dí dẹo, khi thoát ra ngoài vòng cương tỏa, đều như thế nào?
Hãy tìm những con số thống kê về mọi mặt của các quốc gia này chỉ trong vòng vài chục năm trở lại, hẳn  sẽ thấy chúng ta đã dật lùi khủng khiếp cỡ nào.
Thì đấy, Mông Cổ(trước đây), Bắc Triều Tiên và chúng ta, trong tinh thần đồng chí và sự giao hảo hữu nghị với Trung Nam Hải, đang ở trong tình trạng nào. ở vị trí nào trên bản đồ kinh tế-chính trị thế giới?

Thế thì  còn luyến tiếc chi nữa.

Đương nhiên chúng ta không hiềm khích với nhân dân Trung Quốc, song chừng nào, chính quyền Trung Quốc vẫn nhìn thấy chúng ta quỳ thì những lời hoa mỹ về hữu nghị vẫn là bịp bợm, cho cả chúng ta và nhân dân TQ.

Hãy một lần cho muôn đời, hãy đứng dậy bằng vai, phải lứa (như Hàn, Nhật, Đài...) với người láng giềng vĩ đại.

Chúng ta có quyền và đang đủ điều kiện để làm được như thế!

P.S: Có người sẽ bảu : " thì các bác Trọng, Dũng... khi tới Trung Nam Hải có quỳ đâu, người ngợm cũng thẳng thớm ra phết đấy chứ". Mềnh bảo lại: Xin đừng nghĩ thế, đau đấy!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét