(Chuyện "gốc" ở đây:http://www.baomoi.com/Home/VanHoa/dantri.com.vn/Cu-dan-mang-roi-le-ve-cau-chuyen-ba-lao-ban-rau/7460466.epi )
(Hình: Báo Dân Trí) |
- Rau muống ngoi non lắm này các cháu, mua cho bà vài mớ đi.
- Xí, rau bà dài ngoằng non gì, chúng cháu không có nuôi lợn ạ. Hí hí hí.
2 cô gái vô tư bước đi dẫm lên tiếng thở dài già nua của bà lão làm chàng thanh niên đằng sau vướng phải.
- Rau này bà bán thế nào ạ?
- Chiều rồi, bà bán rẻ nè, 10 nghìn 6 mớ.
- Bà còn tất cả bao nhiêu mớ ạ?
- Mười mấy hai chục lận, hôm nay ế quá cháu ạ.
- Bà bán cho cháu 12 mớ.
- Cháu mua cho bếp tập thể à, tốt quá.
- Nhưng bà này, đây tiền đây, cháu phải đi có việc gấp, cháu gửi rau ở đây chiều cháu lại lấy nhé.
Chiều sập tối rất nhanh. Bà già loay hoay với 12 mớ rau muống trông chờ chàng trai lại lấy.
Trời chuyển dông. Mưa rào bỗng nhiên xối xả. Gió giật từng hồi dữ dội nhấn chìm tiếng ho cố nén của bà lão.
Khuya lắm, mưa gió đã tạnh, người ta thấy một bà cụ nằm vật hình dấu hỏi bên sọt rau còn lưng ven đường chợ ngoại ô. Mấy người trắc ẩn dừng lại. Bà cụ xanh ngoét đã chết rồi!
*
Sự vô tâm của 2 cô gái có đáng trách?
Chàng trai thật nhân hậu nhưng có 1 chút không chuẩn - chính xác - trong cách hành xử theo suy nghĩ chủ quan của mình, ?
Bà lão đã quá câu nệ về trách nhiệm, trung tín... một thứ xa xỉ quý hiếm hơn kim cương thời nay?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét