Thứ Ba, 27 tháng 5, 2014

NÓI MỚ

Gì thì gì, một tất yếu Việt Nam luôn muốn tình hữu nghị trong bang giao với Trung Quốc. Một tỷ lý do ai cũng biết nói rõ điều đó, chỉ có điều Việt Nam cũng cần (như bất cứ một quốc gia độc lập thực sự nào khác) thêm 2 điều nữa trước TQ: Tôn trọng và Bình đẳng!
Để thực sự được tôn trọng và bình đẳng trong quan hễ Việt - Trung, chí it không thể để lệ thuộc nhau về chính trị và kinh tế.

Cố gắng đổi mới để thoát cơn bĩ cực giai đoạn '80-'90, khi mọi nguồn"viện trợ" bị treo niêu, VN hòa (dù chưa toàn diện) vào WTO và đã thực sự độc lập và bình đẳng trong quan hệ kinh tế với TQ. Song về chính trị thì sao?

Hệ ý thức Mác-Lê về kinh tế-chính trị thực tế đã bị Trung Nam Hải quăng đi khi (họ) triệt để thực hiện phương châm "mèo trắng-mèo đen" trong quản lý kinh tế và đã mở cửa cho tư bản thế giới ồ ạt nhảy vào. TQ đã, đang và sẽ chấp nhận tầng lớp tư bản bản địa tồn tại , phát triển.... thậm chí còn cho đứng trong đội ngũ ĐCS của mình.

Vì sao nói "Mác-Lê đã bị quăng đi" ư? "Công hữu, công hữu và công hữu" chẳng phải là khẩu quyết và là phương cách tiến lên chủ nghĩa cộng sản khi triệt để xóa bỏ hoàn toàn chế độ tư hữu xuyên suốt Học thuyết CT-KT Mac-Lê là gì.

Thế mà, cho đến tận giờ, Ba Đình còn mơ tưởng gì nữa mà cứ "tồng chí tong chi" với Trung Nam Hải. cơ chứ.

Để dứt điểm cho cứu cánh độc lập và bình đẳng về tư tưởng/chính trị với ông láng giềng 16 chữ vàng viển vông, rõ là đã tới THỜI Hà Nội phải xét lại thế giới quan/vũ trụ quan của mình và -tất nhiên- phải nghiêm cẩn nhìn nhận tính đúng/sai của cái Học thuyết M-L lung danh vang bóng một thời từng theo đuổi và áp dung trong thực tiễn cuộc sống, cả trong đấu tranh và xây dựng !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét