Trưa nay trang Cuvinhkhoailang post bài "MỘT BÀI VIẾT HAY" tác giả là Nguyễn Ngọc Long, một chuyên gia truyền thông (?).
Chiều, tìm đọc lại thì thấy Cuvinh khoailang đã đục bỏ, nhưng trên mạng xã hội vẫn tìm được nguyên bài ở đây http://reds.vn/index.php/chinh-tri/chu-quyen/7021-chinh-quyen-viet-nam-co-nhu-nhuoc.
Tác giả Nguyễn Ngọc Long rất khéo khi phê phán những ý kiến chê Chính phủ, Nhà nước VN nhu nhược (từ "nhu nhược" thực sự là của ai, bài nào, không thấy tác giả nêu rõ!) trong đối sách với TQ về vụ dàn khoan HD981 đang chềnh ềnh trong vùng chủ quyền và đặc quyền VN.
Bằng cách chỉ ra những khó khăn cực kỳ, những hy sinh và tổn thất... ngay trong lúc bình thường (xây dựng) của các chiến sĩ hải đảo để truyền đi thông điệp cần kiên trì và nín nhịn.
Nhưng, nếu đọc kỹ từng chữ trong trong đoạn này, trích nguyên tác đây: " Tất cả những gì Trung Quốc CẦN, CẦU MONG VÀ CHỜ ĐỢI LÚC NÀY chính là một hành động thiếu kiềm chế bất kỳ từ phía Việt Nam để họ có thể đàng hoàng phát pháo" thì có cảm giác gai gai như đang nghe một lời hù dọa của chính người TQ: "Chúng mày không có đường nào khác, chịu trận đi" kèm một cái cười nhếch mép.
Cảm giác khó chịu này tăng lên rõ rệt khi đọc đến đoạn (lại trích nguyên tác) :
"2. Còn về vấn đề kiện tụng, ngay khi ngồi ở trên tàu ra Trường Sa mình đã hỏi một luật sư có tiếng. Cô ấy nói Việt Nam không thể nào làm như vậy được. Thứ nhất, chúng ta đang bị lệ thuộc quá nhiều vào Trung Quốc (bạn nào có comment ý này vô cùng chuẩn xác). Nếu chúng ta chỉ cần “lên gân” với Trung Quốc thì có thể hàng chục triệu gia đình sẽ lâm vào cảnh lầm than bằng những đòn đánh vào kinh tế. Để thoát ra khỏi sự lệ thuộc này, cần rất nhiều nỗ lực và thời gian (>> Việt Nam cần giảm lệ thuộc vào kinh tế Trung Quốc). Thứ hai, ngay cả nếu chúng ta “kiện thắng” thì tòa án Quốc tế cũng không có chức năng hành pháp. Họ CHỈ CÓ THỂ KÊU GỌI bên “thua kiện” thực hiện điều ABC nào đó. Tòa án Quốc tế không giống như tòa án trong nước để có thể có chế tài buộc ông A bà B nào đó phải vào tù hay ông C phải bồi thường cho bà D vài chục triệu, trả lại tang vật trong vụ án v.v… Tức là đừng quá kỳ vọng việc tòa án Quốc tế sẽ giúp chúng ta bảo vệ chủ quyền biển đảo.
Ai đó nói rằng chúng ta cần “đánh động” thì xin thưa, việc đi kiện tụng như thế chẳng đánh động được cái gì ngoài việc khiến cho Trung Quốc có cớ sử dụng các đòn trừng phạt phi quân sự nhắm tới Việt Nam. Cùng với đó, họ sẽ dùng ảnh hưởng của mình để gây sức ép lên cộng đồng Quốc tế và cô lập Việt Nam, bao vây kinh tế v.v… Trong khi đó, cái mà chúng ta cần nhất bây giờ là tranh thủ sự ủng hộ của cộng đồng Quốc tế. Thế nên phương án kiện là KHÔNG NÊN VÀ KHÔNG THỂ, vì chúng ta sẽ bị hại nhiều hơn lợi. Và cũng cần nói thêm rằng việc “tranh thủ sự ủng hộ của cộng đồng Quốc tế” không đồng nghĩa với việc phụ thuộc hoàn vào vào một “Quốc gia đồng minh” nào cả. Thật ngây thơ khi cho rằng Mỹ, hay Nga hay Nhật sẽ giúp chúng ta một cách vô tư và họ chẳng có ý đồ gì trong đó. Nên nhớ, tiền của dân nước ngoài ta đóng thuế, máu của binh sĩ người ta không có mang qua “cúng chùa” cho Việt Nam đâu ạ. Điều này sẽ rất dễ để hình dung ra được khi các bạn tránh được việc đồng nhất giữa việc bảo vệ chủ quyền biển đảo với việc “chống một mình Trung Quốc”.
Dù tác giả viết hơi lê thê, nhưng tóm gọn cái hơi hướng ngôn từ cùng hàm nghĩa của chúng, thấy nội dung truyền thông rất giống lời của kẻ cướp nói với nạn nhân trong phim ảnh Hollyood " chỉ mày và tao biết chuyện này, tố cáo của mày là vô nghĩa bởi không có kẻ thứ 3 làm chứng; hơn nữa tao còn có thể mua được cả thẩm phán, khec khẹc".
Những luận điểm của Nguyễn Ngọc Long chẳng xuẩn ngốc tí teo nào đâu, phải không ạ!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét