Chủ Nhật, 20 tháng 1, 2013

TỘI NGHIỆP




Cho dù không muốn dẫn tích Tàu téo nào vì tỉ lý trấu, thế nhưng tính điển của các nhân vật và sự kiện ẩn lấp dưới lớp lớp mù mù mờ mờ khó thấu thị buộc dẫn cho dễ vậy thôi.

Trong suy nghĩ của các trí thức cổng đồng làng ta thì Lưu Bị là một anh chàng đụt nhiều bề, may nhờ có Quan, Trương, Triệu, rồi Gia Cát... cùng màu cờ sắc áo vương mùi Hán đế nên đã một thời (cũng chỉ vài chục năm) đàng hoàng mưa móc gió lửa phần ba "thiên hạ". Song thực ra, như lời bàn của Mao Tôn Cương và nhiều trí giả hậu bối, trí lự và nhân cách Lưu Bị phần dễ thấy chỉ là phần giả. Thế nên, khôn cỡ Tào Tháo, Tôn Quyền cũng chả nhận ra chân tướng của kẻ ba lần chầu trực thảo lư, quyết sở hữu cái cpu có phần mềm tiên tiến bất nhị dưới gầm trời đương thời nhiễu nhương.

Và ngay trong mắt của hầu hết văn võ Ba Thục thì Huyền Đức quả là hiền nhân chí tình chí nghĩa... trùm thiên hạ; tới mức, ngay cả Lượng Phượng Long cũng phải cảm phục chỉ biết thán thiên đã phụ lòng nhân khi thấy trước sự lụt suy tắt ngỏm về sau của cơ đồ vương triều Hán. Cái chi tiết cầm tay quân sư và rưng rưng khóc lần cuối trong đời khuyên Khổng Minh ngồi vào cái ghế của mình để xoa đầu xã tắc đủ thấy nhân vật Lưu Huyền Đức được La Quán Trung o bế thâm thúy nhường nào.

Tựu trung, đã là chính khách thì cách thức hành xử không thể không thiên biến vạn hóa. Người đời, cả hữu đạo và vô đức, học cách "dĩ biến , ứng vạn" nhuần nhuyễn chẳng nhiều, thế nhưng thời suy đồi, nhiều kẻ "dùi đục chấm nước cáy" khệnh khạng dưới chiêu bài đạo đức  "vì dân, cho dân, của dân" đắc vị và tung tác cứ ngỡ mình là tài ba lắm lắm, chẳng ngờ chỉ là cái bung xung được lũ ruồi nhặng công kênh để thượng cơ la liếm và kiếm chác mà thôi.

Chỉ riêng cái sự "mật" và "giải mật" vụ thanh tra đất đai, dự án... này nọ  đã là quá lố bịch và ấu trĩ của một thứ quyền hành phi chính tới thời hoại bại .

Tính bất thường của vụ việc phơi ra ít nhất cái điểm mù chết người hạn chế sự hiểu người biết ta, nó cũng lột ra cái mặt lạ đoàn kết, tình đồng chí, nhân văn... đang được tô trét mỹ miều hòng duy trì thời gian để cứu vãn của những tư tưởng luận thuyết lỗi thời bất nhận.

Cũng huỵch toẹt ra giữa ban ngày ban mặt rằng sự phá sản và lụi tàn của một hệ ý thức khi có xuất phát điểm lầm lạc là đương nhiên, cố gắng cứu vãn chỉ là công cốc.

Và cũng dễ hiểu, các nhà văn Việt Nam chưa có tác phẩm nào làm thế giới nghiêng mình bởi tìm đâu ra các mẫu nhân vật na ná Lưu, Tào.... mà chỉ  rặt một lũ khôn vặt và ngập ngụa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét