( tham khảo)
Tựa:
Hơn một thập niên sau khi Liên Bang Sô Viết và các chính quyền của Đảng Cộng Sản Đông Âu tàn rụi, cuộc vận động cho chủ nghiã Cộng Sản quốc tế đã bị toàn thể thế giới ruồng bỏ đi. Sự cáo chung của Đảng Cộng Sản Trung Quốc chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian.
Tuy nhiên, trước khi sụp đổ triệt để, Đảng Cộng Sản Trung Quốc đang gắng tìm mọi cách để gắn chặt vận mệnh của bản thân mình với vận mệnh của dân tộc Trung Hoa — một dân tộc với 5000 năm lịch sử — đây là nỗi bất hạnh lớn nhất của dân tộc Trung Hoa chúng ta. Nhìn nhận và đối xử thế nào với Đảng Cộng Sản, làm sao vượt sang một xã hội mà không có Đảng Cộng Sản, tiếp diễn sự truyền thừa đuốc thiêng truyền thống của dân tộc như thế nào, tất cả những điều này là một vấn đề cụ thể trước mặt đã bày ra cho nhân dân Trung Quốc.
Thời báo Đại Kỷ Nguyên chúng tôi cho đăng lần lượt đặc biệt một loạt chín bài bình luận xã hội với tựa đề “Chín bài bình luận về Đảng Cộng Sản”, qua đó, trước khi cái nắp đạy lên quan tài của Đảng cộng sản, chúng tôi mong muốn truyền đạt một phán xét cuối cùng về sự vận động cho chủ nghĩa cộng sản quốc tế, đặc biệt là Đảng Cộng Sản Trung Quốc, một trong những tai hoạ của nhân dân thế giới trong suốt một thế kỷ qua.
Nhìn vào lịch sử suốt 80 năm của Đảng Cộng Sản Trung Quốc, trước sau chỉ là những nơi chốn mà vĩnh viễn đi kèm với dối trá, chiến loạn, đói khổ, độc tài, tàn bạo sát nhân và khủng bố. Tín ngưỡng truyền thồng và các quan hệ giá trị đã bị bạo lực của Đảng Cộng Sản phá hủy. Quan niệm luân lý có từ ban đầu và các thể chế xã hội đã bị ép buộc phải tan rã. Yêu thương và hài hoà giữa người và người bị Đảng cộng sản bẻ cong bóp méo thành đấu tranh và thù hận. 'Kính sợ Trời, quý trọng Đất, và thuận theo Tự Nhiên' bị Đảng cộng sản biến thành ngông cuồng ‘chiến Trời, đấu Đất’, xem Trời bằng vung. Thể hệ đạo đức xã hội cũng như các hệ thống sinh thái đã vì thế mà sụp đổ toàn diện, dẫn đến nguy cơ trầm trọng cho dân tộc Trung Hoa cũng như cho toàn thể nhân loại. Tất cả tai nạn to lớn này đều do Đảng cộng sản điều khiển sách động, tổ chức, khống chế một cách tinh vi tỉ mỉ mà sinh ra.
Như một câu thơ cổ, “Vô khả nại hà hoa lạc khứ” (hoa rụng, biết làm sao hơn), chính quyền cộng sản đã thấy ngày tàn của mình, và đang cầm cự mong cầu kéo dài thêm từng phút giây sống sót. Trước khi Đảng cộng sản bị hoàn toàn diệt mất, chúng tôi, thời báo Đại Kỷ Nguyên, thấy rằng đã đến lúc cần phải suy xét lại toàn diện, và vạch trần bản chất của tổ chức tà giáo lớn nhất, đại tà đại ác tự cổ chí kim này. Mục đích là để cho những người dân lương thiện, mà vẫn còn bị chính quyền cộng sản bưng bít, lừa bịp và đầu độc, có thể nhận rõ ra bản chất tà ác của nó, từ đó tẩy sạch nọc độc lưu truyền của Đảng cộng sản trên tinh thần, thoát khỏi khống chế của tà linh cộng sản trong tâm, vượt ra khỏi gông xiềng của sợ hãi khủng bố, và vứt bỏ tất cả ảo tưởng về Đảng cộng sản.
Sự thống trị của Đảng Cộng Sản Trung Quốc là hắc ám nhất trong lịch sử của nước Trung Hoa, cũng là trang sử hoang đường và sai lầm nhất. Trong đó sự bức hại "Chân, Thiện, Nhẫn" do Giang Trạch Dân phát động là tà ác nhất. Cuộc vận động này đã đóng chiếc đinh cuối cùng lên nắp quan tài của Đảng cộng sản Trung Quốc. Suy xét lại đoạn lịch sử này để cho những bi kịch như vậy vĩnh viễn không xẩy ra lại. Đồng thời, mỗi người chúng ta cũng có thể từ đó, mà tự kiểm điểm thế giới nội tâm của chính mình, có đúng chăng, rằng bởi vì sự nhu nhược và thoả hiệp chấp nhận của chúng ta, đã khiến cho chúng ta thành toàn rất nhiều màn bi kịch mà đáng lẽ không nên xẩy ra?***
(Trích)
Theo sách "Thuyết Văn Giải Tự" [1] từ văn bản của Xu Shen (147 AD đời nhà Đông Hán), thì chữ Hán “Đảng” có nghĩa là “bè” hay là “bọn”; theo mẫu tự truyền thống là ghép từ chữ “thượng” ở trên ( thuộc về bộ Tiểu và có nghĩa là 'ưa chuộng') với chữ "hắc" (thuộc về bộ Hắc là bộ gốc nằm ở dưới và có nghĩa là 'đen tối' ). Ghép hai chữ ấy lại thành chữ 'Đảng' có nghĩa là “ưa chuộng cái đen tối”. “Đảng” hay “đảng viên” (ý là “bè” hay “bè lũ”) mang một ý nghĩa mà ngài Khổng Tử đã từng giảng: "Ngô văn quân tử bất đảng" ( tạm dịch “người quân tử nổi tiếng, ta cũng không a dua theo ai mà kéo bè kết đảng”). Trong "Luận Ngữ" của ngài giảng rằng: "Tương trợ nặc phi viết đảng", ( tạm dịch “giúp đỡ lẫn nhau che đậy hành vi bất chánh thì chính là bè đảng)[2]. Trong lịch sử Trung Quốc, các tập đoàn chính trị nhỏ thường thường bị xem là ‘bè đảng’, mà theo văn hóa truyền thống Trung Hoa, thì là kéo bè kết bọn làm điều xấu; nếu đem so với câu 'hồ bè cẩu đảng' thì cũng là cùng một nghĩa.
Vậy thì tại sao Đảng Cộng Sản lại xuất hiện, trưởng thành và thậm chí còn chiếm đoạt chính quyền hiện tại ở Trung Quốc? Từ xưa đến nay Đảng Sộng Sản Trung Quốc liên tục dỉ tai người ta rằng lịch sử chọn Đảng Cộng Sản Trung Quốc, rằng nhân dân Trung Quốc đã lựa chọn Đảng Cộng Sản, rằng “không có Đảng Cộng Sản thì không có một Trung Quốc mới.”
Vậy có phải người dân Trung Quốc đã chủ động chọn Đảng Cộng Sản hay không? Hay là chính Đảng Cộng Sản đã tụ tập bè đảng để cưỡng ép nhân dân Trung Quốc phải chấp nhận chúng? Chúng ta chỉ có thể tìm thấy câu trả lời này từ lịch sử.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét